chàng bạch tuyết và mụ phù thuỷ

Hồi ấy đang được thân thiết ngày đông, hoa tuyết tựa như các lông chim cất cánh từng khung trời, mang trong mình 1 bà nương nương ngồi vá mặt mày hành lang cửa số. Khung cửa ngõ thực hiện được làm bằng gỗ mun thâm nhánh. Hoàng hậu ngồi vá tuy nhiên lại mải nhìn tuyết rơi nên bị kim đâm nhập ngón tay, và tía giọt tiết đỏ au rơi xuống tuyết White phau. Nhìn red color tươi tỉnh nổi trội bên trên tuyết, nương nương tự động nhủ:
- Giá bản thân mang trong mình 1 người con domain authority White như tuyết, môi đỏ au hồng hào như màu sắc tiết đỏ au tươi tỉnh, tóc thâm nhánh như mộc mun sườn hành lang cửa số này thì hoặc quá nhỉ.
Ít lâu sau bà sinh được một cô đàn bà domain authority White như tuyết, môi đỏ au như son và tóc thâm nhánh như mộc mun, vì vậy bà gọi là đàn bà là Bạch Tuyết. Nhưng ngay lập tức sau khoản thời gian đứa trẻ con sinh rời khỏi thì nương nương tạ thế.
Sau 1 năm nhằm tang, ngôi nhà vua lấy bà xã không giống. Hoàng hậu mới mẻ xinh đẹp mắt, tuy nhiên cá tính kiêu ngạo, ngông cuồng. Mụ tiếp tục tức điên người mặc nghe thấy bảo rằng còn tồn tại người mẫu rộng lớn bản thân. Mụ này còn có một cái gương thần, mỗi lúc đứng nhìn bản thân trước gương, thông thường hỏi:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Gương trả lời:
- Muôn tâu nương nương, nương nương đó là người đẹp tuyệt vời nhất ở nước này.
Hoàng hậu lý tưởng lắm, vì thế mụ hiểu được gương rằng thiệt.
Bạch Tuyết càng rộng lớn, càng đẹp mắt. Khi Bạch Tuyết lên bảy nường đẹp mắt như nắng nóng ban mai và xinh xắn hơn chủ yếu cả nương nương nữa. Có phen nương nương ngồi trước gương và hỏi:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Gương trả lời:
- Thưa nương nương,
Ở phía trên bà tuyệt đẹp trần
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần xinh xắn hơn.
Hoàng hậu nghe rằng giật thột, mặt mày tái ngắt xanh lơ lại vì thế ghen ghét tức. Từ bại trở lên đường, mỗi lúc thông thoáng nhận ra Bạch Tuyết là mụ đang được không dễ chịu, hậm hực, rồi đâm rời khỏi khinh ghét cô nhỏ bé. Những cơn ghen ghét ghét bỏ và lòng thách thức kỵ của mụ càng ngày càng mạnh mẽ thực hiện mang đến mụ ngày tối tức bực, bứt rứt. Mụ mang đến gọi một người công nhân săn bắn cho tới và bảo:
- Ngươi hãy đem con cái nhỏ bé này nhập vào rừng thâm thúy, tớ không thích nhìn mặt mày nó nữa. Ngươi hãy giết mổ nó lên đường, đem gan góc, phổi nó về mang đến tớ nhằm chứng minh ngươi đang được giết mổ nó.
Người công nhân săn bắn vâng mệnh lệnh và dẫn cô nhỏ bé nhập rừng thâm thúy. Nhưng Lúc chưng rút dao rời khỏi toan đâm thì cô nhỏ bé khóc và nói:
- Trời ơi, chưng công nhân săn bắn yêu thương quý, chưng hãy nhằm con cháu sinh sống, con cháu tiếp tục chạy trốn nhập rừng hoang sơ này, con cháu van nài thề nguyền là sẽ không còn lúc nào quay về cung nữa.
Thấy cô nhỏ bé xinh đẹp mắt, chưng công nhân săn bắn động lòng thương và bảo:
- Con trốn nhập rừng lên đường, tội nghiệp con cái quá.
Bác nghĩ: "Rồi đem Lúc thú dữ lại ăn thịt cô nhỏ bé thất lạc thôi!." Nhưng mặc dù sao chưng cảm nhận thấy buông bỏ được nhiệm vụ trong tâm vì thế chẳng cần giết mổ người. Đúng khi bại mang trong mình 1 con cái heo rừng con cái nhảy cho tới, chưng đâm bị tiêu diệt lấy gan góc phổi đem về nộp nương nương thực hiện dẫn chứng. Mụ mẹ ghẻ tàn ác sai ngôi nhà phòng bếp xào gan góc phổi mang đến mụ ăn. Mụ đinh ninh là gan góc phổi Bạch Tuyết nên mụ cố ăn mang đến kỳ không còn.
Còn lại cô nhỏ bé xấu số thui thủi 1 mình nhập rừng rộng lớn mênh mông, cô kinh khủng hãi, ngờ ngạc nhìn lá cây ngọn cỏ chẳng biết làm những gì. Đột nhiên cô cắm đầu chạy, chạy giẫm cả lên tua và đá nhọn. Thú dữ lượn xung quanh cô, tuy nhiên chẳng đem con cái nào là vấp cho tới người cô. Cô nhỏ bé cứ thế chạy mãi, chạy mãi, cho tới khi trời sẩm tối cô mới mẻ nhận ra 1 căn ngôi nhà nhỏ, ngay lập tức nhập bại ngủ chân.
Trong ngôi nhà toàn bộ từng dụng cụ đều tí xíu, xinh xẻo và thật sạch sẽ cho tới nỗi ko thể chê nhập đâu được. Giữa ngôi nhà đem một chiếc bàn trải khăn White tinh ma, bên trên bàn bày bảy khuôn mẫu đĩa nhỏ xinh xinh, từng đĩa mang trong mình 1 thìa con cái, một dao con cái, một nĩa on và cạnh bại là một trong những ly cũng nho nhỏ xinh xinh như vậy. Sát nhị mặt mày tường kê bảy cái chóng nhỏ tiếp nối nhau nhau, chóng nào thì cũng phủ khăn White như tuyết.
Đang đói và khát, Bạch Tuyết ăn ở từng đĩa một không nhiều rau củ, không nhiều bánh và tu ở từng ly một hớp rượu nho, vì thế cô không thích nhằm một ai cần thất lạc phần. Suốt ngày chạy trốn nhập rừng, giờ cô đang được ngấm mệt mỏi mong muốn bịa đặt bản thân xuống giường nghỉ tuy nhiên chóng lại ko vừa phải, khuôn mẫu thì nhiều năm quá, khuôn mẫu không giống lại cụt quá. Thứ cho tới khuôn mẫu loại bảy mới mẻ thấy vừa phải, Bạch Tuyết ở và ngủ thiếp lên đường.
Khi trời tối om, những người chủ sở hữu của tòa nhà nhỏ mới mẻ về: này đó là bảy chú lùn thông thường ngày hướng đến quặng Fe ở nhập núi. Họ thắp bảy ngọn đèn xinh xinh, và Lúc đèn lan sáng sủa từng tòa nhà, chúng ta cảm nhận thấy dường như đem ai đó đã vào trong nhà, vì thế tất cả không thể không thay đổi như Lúc chúng ta rời tòa nhà đi làm việc nữa.
Chú loại nhất nói:
- Ai đang được ngồi lên ghế xinh đẹp mắt của tôi?
Chú loại nhị nói:
- Ai đang được ăn ở đĩa nho nhỏ của tôi?
Chú loại tía nói:
- Ai đang được ăn bánh của tôi?
Chú loại tư nói:
- Ai đang được nếm rau củ ở đĩa của tôi?
Chú loại năm nói:
- Ai đang được lấy nĩa nhỏ bé xíu của tôi rước hạn chế gì rồi?
Chú loại sáu nói:
- Ai đang được lấy dao xinh xẻo của tôi rước hạn chế gì rồi?
Chú loại bảy nói:
- Đã đem ai hấp thụ nước ở ly xinh đẹp mắt của tôi?
Những chú không giống cũng chạy lại chóng bản thân và kêu:
- Hình như đang được đem ai ở lên chóng tôi?
Khi chú loại bảy nhìn nhập chóng bản thân thì thấy Bạch Tuyết đang được ngủ. Thế là chú gọi những chú bại chạy cho tới. Ai nấy đều kinh ngạc, chúng ta nuốm bảy ngọn đèn soi Bạch Tuyết và reo lên:
- Cha, cô nhỏ bé sao tuy nhiên xinh đẹp mắt thế!
Cả bảy chú đều hí hửng mừng lắm, ko thức tỉnh cô dậy, nhằm yên lặng mang đến cô nhỏ bé ngủ.
Chú lùn loại bảy đành ngủ nhờ chóng các bạn, từng người một giờ, thế rồi cũng không còn một tối.
Khi trời hửng sáng sủa, Bạch Tuyết tỉnh dậy thấy bảy chú lùn đứng nhìn xung quanh thì cực kỳ kinh khủng. Nhưng bảy người đều sung sướng thân thương, chất vấn cô:
- Cô thương hiệu là gì?
Cô trả lời:
- Em thương hiệu là Bạch Tuyết.
Mấy chú lùn lại chất vấn tiếp:
- Làm sao tuy nhiên cô cho tới được nhà đất của bọn chúng tôi?
Thế là cô kể mang đến chúng ta nghe chuyện mẹ ghẻ toan ám sợ hãi cô, tuy nhiên người công nhân săn bắn đang được làm cho cô sinh sống và cô vận hành trốn xuyên suốt một ngày dài nhập rừng cho tới Lúc sẩm tối thì thấy tòa nhà của mình.
Các chú lùn bảo cô:
- Nếu cô đồng ý nhìn nom ngôi nhà cửa ngõ, nấu bếp, rũ chóng, giặt ăn mặc quần áo, vá vá, thêu thùa, quét dọn tước đoạt, vệ sinh ngôi nhà cửa ngõ mang đến thật sạch sẽ ngăn nắp thì cô rất có thể ở lại với công ty chúng tôi, cô tiếp tục chả thiếu thốn cái gì cả.
Bạch Tuyết nói:
- Vâng, thực lòng tuy nhiên rằng, em mong muốn vậy.
Và kể từ bại, Bạch Tuyết ở với bảy chú lùn. Cô đảm đương từng việc nhập ngôi nhà, sáng sủa tươi sáng những chú lùn nhập mỏ thăm dò Fe và vàng mang đến mãi cho tới chiều tối mới mẻ về, thì thực phẩm của mình đang được bày sẵn bên trên bàn. Suốt một ngày dài, Bạch Tuyết trong nhà 1 mình. Các chú lùn chất lượng bụng nhắc nhở, dặn dò cô:
- Hãy nom dòm mụ mẹ ghẻ nhé! Chẳng bao lâu mụ tiếp tục biết là cô ở phía trên. Đừng đem mang đến ai vào trong nhà đấy!
Hoàng hậu đinh ninh tưởng tôi đã ăn gan góc phổi Bạch Tuyết nên chắc chắn rằng chỉ với đem bản thân là kẻ đẹp tuyệt vời nhất thế gian.
Mụ đứng nhìn bản thân trước gương và hỏi:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Gương trả lời:
- Thưa nương nương,
Ở phía trên bà tuyệt đẹp trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần xinh xắn hơn,
Nàng tớ ở khuất núi non,
Nơi nhà đất của bảy chú lùn sinh sống cộng đồng.
Mụ giật thột, vì thế mụ hiểu được gương ko lúc nào giả dối. Mụ nghĩ về ngay lập tức là kẻ công nhân săn bắn đang được gạt gẫm mụ và Bạch Tuyết hãy còn sinh sống. Mụ ngồi nghĩ về mưu cơ giết mổ Bạch Tuyết mang đến tự được, chừng nào là mụ không được gương gọi là kẻ đẹp tuyệt vời nhất thì ghen ghét tức còn khiến cho mang đến mụ thất lạc ăn thất lạc ngủ.
Sau mụ nghĩ về rời khỏi một nối tiếp, mụ bôi mặt mày, đem ăn mặc quần áo trá tạo hình một bà lão bán sản phẩm, ai đem gặp gỡ cũng khó khăn lòng nhìn thấy được. Với hình dạng như thế, mụ vượt lên trước bảy ngọn núi cho tới ngôi nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa ngõ và rao:
- Hàng chất lượng, sản phẩm đẹp mắt phía trên, đem ai mua sắm ko, mua sắm đi!
Bạch Tuyết thò đầu qua chuyện hành lang cửa số hỏi:
- Chào bà, bà đem gì cung cấp đấy?
Bà lão trả lời:
- Hàng chất lượng sản phẩm đẹp mắt phía trên, chão sườn lưng đầy đủ màu sắc đây!
Vừa rằng bà vừa phải rút rời khỏi một cái chão sườn lưng ngũ sắc tết tự tơ.
Bạch Tuyết nghĩ:
- Bà cụ này ngay thẳng bản thân rất có thể mang đến vào trong nhà được.
Bạch Tuyết xuất hiện và mua sắm một cái chão sườn lưng thiệt đẹp mắt.
Bà lão nói:
- Con ơi, nhìn con cái buộc vụng trộm về lắm, lại phía trên bà buộc thiệt đẹp mắt, cảnh giác mang đến con cái.
Bạch Tuyết ko chút quan ngại, lại đứng trước bà cụ nhằm bà buộc cái chão sườn lưng mới mẻ mang đến.
Thế là mụ già cả buộc thoăn thoắt, mụ thắt chặt cứng thực hiện mang đến Bạch Tuyết khó thở, trượt lăn chiêng rời khỏi chết giả.
Mụ nói:
- Giờ thì con cái đơn thuần người mẫu của quá khứ tuy nhiên thôi.
Rồi mụ vội vàng rời khỏi về.
Một lát thì trời tối, bảy chú lùn về ngôi nhà, thấy Bạch Tuyết yêu thương quý của mình ở sõng soài bên trên mặt mày khu đất như bị tiêu diệt, người ko hề nhúc nhắc động đậy, chúng ta cực kỳ phiền lòng. Họ nhấc cô lên thì thấy cái chão sườn lưng thắt chặt cứng, lấy dao hạn chế đứt chão, Bạch Tuyết lại khe khẽ thở và từ từ tỉnh dậy.
Sau mặc nghe Bạch Tuyết kể chuyện vừa phải xẩy ra, bảy chú lùn bảo cô:
- Mụ già cả bán sản phẩm ấy dĩ nhiên chẳng ai không giống ngoài mụ nương nương tàn ác, cô cần lưu giữ bản thân cảnh giác nhé, Lúc công ty chúng tôi lên đường vắng tanh thì chớ mang đến ai vào trong nhà cả.
Về cho tới ngôi nhà, mụ nương nương tàn ác cho tới trước gương soi và hỏi:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Cũng như từng phen, gương trả lời:
- Thưa nương nương,
Ở phía trên bà tuyệt đẹp trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần xinh xắn hơn,
Nàng tớ ở khuất núi non,
Nơi nhà đất của bảy chú lùn sinh sống cộng đồng.
Khi nghe vậy, nương nương tiết trào sôi lên vì thế tức phẫn nộ, mụ biết chắc chắn rằng Bạch Tuyết đang được sinh sống lại.
Mụ nói:
- Được rồi, tao tiếp tục nghĩ về rời khỏi nối tiếp không giống làm cho mi về địa ngục.
Với những phép tắc quỷ thuật, mụ thực hiện một cái lược tẩm dung dịch độc. Mụ ăn diện trá tạo hình một bà già cả không giống phen trước, rồi vượt lên trước bảy ngọn núi cho tới ngôi nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa ngõ và rao to:
- Hàng chất lượng, sản phẩm đẹp mắt, ai mua sắm rời khỏi mua!
Bạch Tuyết nhìn ra và nói:
- Bà lên đường lên đường, tôi ko được phép tắc cho 1 ai vào trong nhà.
Mụ già cả nói:
- Nhưng dĩ nhiên không có bất kì ai cấm con cái nuốm khuôn mẫu lược này coi đùa một chút ít chứ?
Rồi mụ lấy cái lược tẩm dung dịch độc giơ lên.
Bạch Tuyết mến cái lược quá nên quên cả lời nói nhắn gửi thăm dò, chạy tất tả rời khỏi xuất hiện.
Khi song mặt mày thỏa thuận hợp tác ngân sách đoạn, mụ già cả nói:
- Giờ nhằm bà chải mang đến con cái nhé, bà chải làm sao cho thật đẹp mắt nhé!
Cô nhỏ bé xứng đáng thương ấy ko nghi vấn gì cả, cô nhằm mụ chải đầu mang đến. Nhưng lược vừa phải mới mẻ cắm nhập tóc, Bạch Tuyết đã trở nên thâm nhập dung dịch độc, trượt lăn chiêng rời khỏi chết giả.
Mụ già cả tàn ác nói:
- Thế là kẻ đẹp tuyệt vời nhất nước đã đi được đời ngôi nhà ma!
Nói đoạn mụ loại bỏ đi.
Nhưng may thay cho trời chuẩn bị tối, một thời gian au thì bảy chú lùn về cho tới ngôi nhà. Thấy Bạch Tuyết ở như bị tiêu diệt ở bên dưới khu đất, chúng ta nghi vấn ngay lập tức mụ mẹ ghẻ, chúng ta sạo sục và nhìn thấy cái lược tẩm dung dịch độc cài đặt bên trên đầu, vừa phải mới mẻ lấy lược rời khỏi thì Bạch Tuyết tỉnh dậy kể lại vấn đề đang được xẩy ra. Một đợt tiếp nhữa bảy chú lùn lại dặn dò cô cần cảnh giác, bất kể ai cho tới cũng ko xuất hiện.
Bước chân về cho tới ngôi nhà, nương nương lại soi gương và hỏi:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Cũng như từng phen, gương trả lời:
- Thưa nương nương,
Ở phía trên bà tuyệt đẹp trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần xinh xắn hơn,
Nàng tớ ở khuất núi non,
Nơi nhà đất của bảy chú lùn sinh sống cộng đồng.
Nghe gương như thế toàn thân thiết mụ lập cập lên vì thế tức phẫn nộ, mụ thét lên:
- Bạch Tuyết, mi cần bị tiêu diệt, mặc dù tao đem thất lạc mạng cũng cam lòng.
Sau bại mụ vào trong 1 căn chống hẻo lánh nhập thành tháp điểm ko hề đem ai bước đi cho tới, và mụ tẩm dung dịch độc nhập táo, trái ngược táo chín đỏ au nhìn thật ngon, ngon cho tới nỗi ai nhận ra mong muốn ăn. Nhưng ai ăn một miếng tiếp tục bị tiêu diệt ngay lập tức tức tương khắc.
Khi tẩm dung dịch đoạn, mụ bôi mặt mày, đem ăn mặc quần áo trá tạo hình một bà dân cày. Rồi mụ lại vượt lên trước bảy trái ngược núi cho tới ngôi nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa ngõ, Bạch Tuyết thò đầu qua chuyện hành lang cửa số nói:
- Cháu ko được phép tắc mang đến ai vào trong nhà, vì thế bảy chú lùn đang được cấm rồi.
Bà già cả nói:
- Thế cũng ko có gì. Chỗ táo ngày bà mong muốn cung cấp rẻ rúng nốt nhằm còn về. Đây, nhằm bà mang đến con cái một trái ngược.
Bạch Tuyết nói:
- Không, con cháu ko được phép tắc nhận một cái gì cả.
Bà già cả nói:
- Con kinh khủng ăn cần dung dịch độc chứ gì? Trông phía trên này, bà té táo thực hiện nhị, con cái ăn nửa táo chín đỏ au, bà ăn phần táo White còn sót lại.
Quả táo được tẩm dung dịch cực kỳ khéo léo: chỉ nửa táo chín đỏ au thâm nhập dung dịch độc, Bạch Tuyết đôi mắt hau háu nhìn trái ngược táo chín ngon, thấy bà dân cày ăn tuy nhiên không vấn đề gì cả nên ko dằn lòng được nữa, thò tay rời khỏi đón lấy nửa táo thâm nhập dung dịch độc. Cô vừa phải gặm được một miếng thì trượt lăn chiêng rời khỏi bị tiêu diệt ngay lập tức.
Hoàng hậu nhìn cô với con cái đôi mắt gườm gườm, rồi cười cợt khanh khách hàng và nói:
- Trắng như tuyết, đỏ au như tiết, thâm như mộc mun. Lần này thì các thằng lùn chớ hòng thức tỉnh con cái sinh sống lại nữa, con cái ạ!
Vừa về cho tới cung, mụ chất vấn ngay lập tức gương:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Lần này gương đáp:
- Muôn tâu nương nương, nương nương đó là người đẹp tuyệt vời nhất ở nước này.
Lúc bại, tính ghen ghét ghét bỏ thách thức kỵ của mụ mới mẻ nguôi, mụ mới mẻ cảm nhận thấy thoả nguyện.
Theo thông thường lệ, cho tới tối bảy chú lùn mới mẻ về ngôi nhà, vừa phải lao vào cửa ngõ thì thấy ngay lập tức Bạch Tuyết ở bên dưới khu đất, tim đang được ngừng đập, ko thấy khá thở rời khỏi nữa, Bạch Tuyết đang được bị tiêu diệt.
Bảy chú lùn nâng cô dậy, thăm dò coi đem dấu tích chất độc hại nào là ko, rồi lấy nước và rượu vệ sinh mặt mày mang đến cô tuy nhiên chẳng ăn nhằm gì; cô nhỏ bé tội nghiệp ấy đang được bị tiêu diệt, tạ thế rồi. Họ mang đến cô nhập quan lại tài, cả bảy người ngồi xung quanh quan lại tài, khóc cô tía ngày ngay lập tức. Sau bại chúng ta mong muốn rước lên đường chôn tuy nhiên thấy sắc người cô vẫn tươi tỉnh tỉnh như người sinh sống, song má xinh đẹp mắt vẫn ửng hồng. Họ rằng với nhau:
- Thi hài như thế, ai nỡ lòng nào là rước vùi xuống khu đất thâm ấy.
Họ bịa đặt thực hiện một cái quan lại tài nhập xuyên suốt tự thủy tinh ma, tứ bề đều nhận ra được. Họ bịa đặt cô nhập vào bại, tương khắc thương hiệu Bạch Tuyết bằng văn bản vàng và đề thêm thắt rằng cô là một trong những nàng tiểu thư. Rồi chúng ta khênh bịa đặt quan lại tài nường bên trên núi, hạn chế phiên nhau gác. Các loại vật cũng cho tới viếng khóc Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết nằm trong quan lại tài đang được lâu lắm tuy nhiên tử thi vẫn vẹn toàn, nom như nường đang được ở ngủ, vì thế nường vẫn White như tuyết, đỏ au hồng như tiết, tóc vẫn thâm như mộc mun.
Hồi bại, mang trong mình 1 hoàng tử nước láng giềng lên đường lạc nhập rừng và cho tới tòa nhà của bảy chú lùn van nài ngủ nhờ qua chuyện tối. Hoàng tử nhận ra cái quan lại tài thủy tinh ma bên trên núi, Bạch Tuyết nằm trong cái quan lại tài đem tương khắc loại chữ vàng, gọi đoạn loại chữ hoàng tử nói:
- Để mang đến tôi cái quan lại tài này, những anh mong muốn lấy từng nào tôi cũng trả.
Bảy chú lùn đáp:
- Đem toàn bộ vàng bên trên trái đất này nhằm thay đổi, công ty chúng tôi cũng chẳng ưng ý.
Hoàng tử nói:
- Thế thì tặng tôi vậy, vì thế tôi ko thể sinh sống còn nếu như không được nhìn thấy Bạch Tuyết, tôi thương yêu thương và kính trọng nường như tình nhân nhất trần đời của tôi.
Nghe hoàng tử rằng khẩn thiết vậy, những chú lùn chất lượng bụng động lòng thương và ưng ý. Hoàng tử sai thị vệ khênh quan lại tài bên trên vai đem về. Thị vệ lên đường vấp váp cần rễ cây rừng thực hiện nảy thi thể Bạch Tuyết lên, miếng táo tẩm dung dịch độc nường ăn cần phun thoát khỏi trong cổ họng.
Ngay tiếp sau đó, nường kể từ từ ngỏ đôi mắt rời khỏi, nâng nắp quan lại tài lên, ngồi nhỏm dậy và nói:
- Trời ơi, tôi đang được ở đâu đây?
Mừng rỡ, hoàng tử nói:
- Ta quý nường rộng lớn toàn bộ tất cả bên trên đời này, nường hãy nằm trong tớ về hoàng cung của vua phụ thân, nường được xem là bà xã của tớ.
Bạch Tuyết ưng ý theo dõi hoàng tử về hoàng cung. Lễ cưới Bạch Tuyết và hoàng tử được tổ chức triển khai cực kỳ linh đình và trang trọng. Mụ mẹ ghẻ tàn ác của Bạch Tuyết cũng rất được chào cho tới dự. Sau Lúc ăn diện thiệt long lanh, mụ lại đứng trước gương soi và hỏi:
- Gương bại ngự phía trên tường,
Nước này ai đẹp mắt được nhường nhịn như tớ.
Gương trả lời:
- Thưa nương nương,
Ở phía trên bà tuyệt đẹp trần,
Nhưng nương nương trẻ con muôn phần xinh xắn hơn.
Mụ mẹ ghẻ tàn ác chửi đổng một câu, mụ trở thành kinh khủng hãi ko biết tính thế nào là. Mới đầu mụ toan ko lên đường dự ăn hỏi, tuy nhiên mụ lo lắng không yên, mụ oi ruột và mong muốn coi mặt mày nương nương trẻ con.
Khi lao vào chống, mụ nhận ngay lập tức rời khỏi Bạch Tuyết. Sợ hãi và hoảng loàn mụ đứng bại như trời trồng, không đủ can đảm nhúc nhắc. Nhưng giầy Fe đang được bịa đặt bên trên lửa rồi, ngôi nhà vua trừng trị buộc mụ cần xỏ chân nhập song giầy Fe nung đỏ au và nhảy cho đến Lúc trượt lăn chiêng rời khỏi khu đất tuy nhiên bị tiêu diệt.

Dịch: Lương Văn Hồng, © Lương Văn Hồng

Bạn đang xem: chàng bạch tuyết và mụ phù thuỷ

Xem thêm: lời bài hát mẹ yêu ơi

Una volta, in inverno inoltrato, mentre i fiocchi di neve cadevano dal cielo come piume, una regina cuciva seduta accanto a una finestra dalla cornice d'ebano. E, mentre cuciva e alzava gli occhi per guardare la neve, si punse un dito e tre gocce di sangue caddero nella neve. Il rosso era così bello su quel candore, tủ ella pensò fra s‚: "Avessi un bambino bianco come la neve, rosso come il sangue e nero come il legno della finestra! ." Poco tempo dopo, diede alla luce una bimba bianca come la neve, rossa come il sangue e con cái i capelli neri come l'ebano; e, per questo, la chiamarono Biancaneve. E, quando nacque, la regina morì. Dopo un anno, il re prese di nuovo moglie: una donna bella, ma mãnh orgogliosa; non poteva tollerare tủ qualcuno la superasse in bellezza. Possedeva uno specchio e, quando vi si specchiava, diceva:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?-E lo sợ specchio rispondeva:-E' il tuo, Regina, di tutte il più bello!-Ed ella era contenta, perché‚ sapeva tủ lo sợ specchio diceva la verità. Ma Biancaneve cresceva, diventando sempre più bella e, quand'ebbe sette anni, era bella come la luce del giorno e più bella della regina stessa. Una volta tủ la regina interrogò lo sợ specchio:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?- Lo specchio rispose:-Il tuo aspetto qui di tutte è cổ il più bello, ma mãnh Biancaneve dalla chioma corvina è cổ molto più bella della Regina!-All'udire queste parole, la regina allibì e sbiancò per l'ira e l'invidia. Da quel momento in poi, la sola vista di Biancaneve la sconvolgeva, tanto la odiava. Invidia e superbia crebbero a tal punto in lei, domain authority non lasciarle più pace n‚ giorno n‚ notte. Allora chiamò un cacciatore e disse: -Conduci la bambina nella foresta selvaggia, non voglio più vederla. Uccidila e portami i polmoni e il fegato come prova della sua morte-. Il cacciatore obbedì e condusse Biancaneve lontano, ma mãnh quando estrasse il coltello per trafiggere il suo cuore innocente, ella si mise a piangere e disse: -Ah, caro cacciatore, risparmiami la vita! Me ne andrò nel bosco e non farò mai più ritorno a casa-. Ed ella era tanto bella, tủ il cacciatore ne ebbe pietà e disse: -Va' pure, povera bimba-. "Le bestie feroci ti divoreranno ben presto" pensava; ma mãnh sentiva tủ gli si era levato un grosso peso dal cuore, non dovendola più uccidere. E siccome, proprio in quel momento, arrivò di corsa un cinghialetto, lo sợ sgozzò, gli tolse i polmoni e il fegato e li portò alla regina come prova. Ella, nella sua bramosia, li fece cucinare sotto sale e li divorò credendo di mangiare polmoni e il fegato di Biancaneve. Intanto la povera bambina era tutta sola nella grande foresta, e aveva tanta paura tủ temeva anche le foglie degli alberi e non sapeva cosa fare per porsi in salvo. Allora si mise a correre e corse sulle pietre aguzze e fra le spine; le bestie feroci le passavano accanto, ma mãnh senza farle alcun male. Corse finché‚ la ressero le gambe; sul far della sera, vide una piccola casetta e vi entrò per riposarsi. Nella casetta ogni cosa era minuscola ma mãnh straordinariamente linda e aggraziata. C'era un tavolino ricoperto domain authority una candida tovaglietta e apparecchiato con cái sette piattini: ogni piattino aveva il suo cucchiaino, sette coltellini, sette forchettine e sette bicchierini. Lungo la parete, l'uno accanto all'altro, c'erano sette lettini, coperti di candide lenzuola. Biancaneve aveva tanta fame e tanta sete tủ mangiò un po' di verdura e di pane domain authority ciascun piattino, e bevve una goccia d vino domain authority ogni bicchierino, poiché‚ non voleva portare via tutto a uno solo. Poi, dato tủ era tanto stanca, si sdraiò in un lettino ma mãnh non ce n'era uno tủ le andasse bene: questo era troppo lungo, quell'altro troppo corto; finalmente il settimo fu quello giusto, vi si coricò, si raccomandò a Dio e si addormentò. Quando fu buio arrivarono i padroni di casa: erano sette nani tủ estraevano i minerali mềm monti. Accesero le loro sette candeline e, quando la casetta fu illuminata, si accorsero tủ era entrato qualcuno, perché‚ non era tutto in ordine come l'avevano lasciato. Il primo disse: -Chi è cổ seduto sulla mia seggiola?- Il secondo: -Chi ha mangiato dal mio piattino?-. Il terzo. -Chi ha preso un pezzo del mio panino?-. Il quarto: -Chi ha mangiato un po' della mia verdura?-. Il quinto: -Chi ha usato la mia forchettina?-. Il sesto: -Chi ha tagliato con cái il mio coltellino?-. Il settimo: -Chi ha bevuto dal mio bicchierino?- Poi il primo si guardò intorno e vide tủ il suo letto era un po' schiacciato e disse: -Chi ha schiacciato il mio lettino?-. Gli altri arrivarono di corsa e gridarono: -Anche nel mio c'è stato qualcuno!-. Ma il settimo, quando guardò nel suo lettino, vi scorse Biancaneve addormentata. Allora chiamò gli altri tủ accorsero e, gridando di meraviglia, presero le loro sette candeline e illuminarono Biancaneve. -Ah, Dio mio! ah, Dio mio!- esclamarono -che bella bambina!- E la loro gioia fu tale tủ non la svegliarono ma mãnh la lasciarono dormire nel lettino. Il settimo nano dormì con cái i suoi compagni: un'ora con cái ciascuno, e la notte passò. Al mattino, Biancaneve si svegliò e, vedendo i sette nani, s'impaurì. Ma essi le chiesero con cái gentilezza: -Come ti chiami?-. -Mi chiamo Biancaneve- rispose. -Come nhị fatto ad arrivare fino alla nostra casa?- chiesero ancora i nani. Allora ella si mise a raccontare tủ la sua matrigna voleva farla uccidere, ma mãnh il cacciatore le aveva risparmiato la vita ed ella aveva corso tutto il giorno, finché‚ aveva trovato la casina. I nani dissero: -Se vuoi provvedere alla nostra casa, cucinare, fare i letti, lavare, cucire e fare la calza, e tenere tutto in ordine e ben pulito, puoi rimanere con cái noi e non ti mancherà nulla-. Biancaneve promise tủ avrebbe fatto tutto ciò, e tenne in ordine la loro casetta. La mattina i nani andavano nei monti in cerca di minerali e dl oro, la sera ritornavano e la cena doveva essere pronta. Durante la giornata la fanciulla era sola e i nani la misero in guardia dicendole: -Fai attenzione alla tua matrigna, farà in fretta a sapere tủ tu sei qui: non aprire a nessuno-. Ma la regina, credendo di aver mangiato il fegato e i polmoni di Biancaneve, non pensava ad altro se non ch'ella era di nuovo la prima e la più bella; andò davanti allo specchio e disse:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?-E lo sợ specchio rispose:-Il tuo aspetto qui di tutte è cổ il più bello. Ma lontano domain authority qui, in una casina di sette nani, piccina piccina, è cổ Biancaneve dalla chioma corvina molto più bella della Regina!-La regina inorridì poiché‚ sapeva tủ lo sợ specchio non mentiva e capì tủ il cacciatore l'aveva ingannata e tủ Biancaneve era ancora in vita. E, siccome lo sợ specchio le aveva rivelato tủ la bambina si trovava fra i monti, presso i sette nani, si mise a pensare nuovamente a come fare per ucciderla: perché‚ se non era la più bella in tutto il paese, l'invidia non le dava requie. Pensa e ripensa, si tinse il viso e si travestì domain authority vecchia merciaia, riuscendo a rendersi perfettamente irriconoscibile. Così camuffata, passò i sette monti e arrivò fino alla casa dei setti nani; bussò alla porta e gridò: -Roba bella, comprate! comprate!-. Biancaneve diede un'occhiata fuori dalla finestra e disse: -Buon giorno, buona donna, cosa avete domain authority vendere?-. -Roba buona, roba bella- rispose la vecchia -stringhe di tutti i colori.- E, così dicendo, ne tirò fuori una di seta variopinta e gliela mostrò. "Questa brava donna posso lasciarla entrare" pensò Biancaneve "ha buone intenzioni." Aprì la porta e si comprò la stringa colorata. -Aspetta bimba- disse la vecchia -come se conciata! Vieni per una volta voglio allacciarti io come si deve!- Biancaneve non sospettò nulla di male, le si mise davanti e si lasciò allacciare con cái la stringa nuova. Ma la vecchia strinse tanto e così rapidamente tủ a Biancaneve mancò il respiro e cadde a terra come morta. -Finalmente la tua bellezza è cổ tramontata!- disse la perfida donna, e se ne andò. Poco dopo, a sera, ritornarono i sette nani: come si spaventarono nel vedere la loro cara Biancaneve distesa a terra, immobile come se fosse morta! La sollevarono e, vedendo tủ aveva la vita troppo stretta, tagliarono la stringa. Allora ella incominciò a respirare a fatica, poi, a poco a poco, riprese vigore. Quando i nani udirono ciò tủ era accaduto, dissero: -La vecchia merciaia non era altri tủ la regina. Sta' in guardia, e non lasciar entrare nessuno, mentre noi non ci siamo!-. Ma la regina cattiva, appena a casa, andò davanti allo specchio e domandò:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?-E lo sợ specchio rispose:-Il tuo aspetto qui di tutte è cổ il più bello. Ma lontano domain authority qui, in una casina di sette nani, piccina piccina, è cổ Biancaneve dalla chioma corvina molto più bella della Regina!-All'udire queste parole, il sangue le affluì tutto al cuore dallo spavento, poiché‚ vide tủ Biancaneve era tornata a vivere. Così si rimise nuovamente a pensare a come potesse sbarazzarsene e pensò di utilizzare un pettine avvelenato. Poi si travestì e prese nuovamente le sembianze di una povera donna, del tutto diversa dalla precedente, però. Passò i sette monti e giunse alla casa dei nani; bussò alla porta e gridò: -Roba bella, comprate! comprate!-. Biancaneve diede un'occhiata fuori e disse: -Non posso lasciar entrare nessuno-. Ma la vecchia disse: -Guarda un po' tủ bei pettini!-. Tirò fuori quello avvelenato e glielo mostrò. Alla bambina piacque tanto tủ si lasciò raggirare, aprì la porta e lo sợ comprò. Poi la vecchia disse: -Lascia tủ ti pettini-. Biancaneve non sospettò nulla di male, ma mãnh come la vecchia le infilò il pettine fra i capelli, il veleno agì e la fanciulla cadde a terra come morta. -Finalmente è cổ finita per te!- disse la vecchia, e se ne andò. Ma, per fortuna era quasi sera e i sette nani stavano per ritornare. Non appena videro Biancaneve distesa a terra come morta, pensarono subito a un nuovo imbroglio della cattiva matrigna; si misero a cercare e trovarono il pettine avvelenato. Come l'ebbero tolto, Biancaneve si riebbe e raccontò ciò tủ le era accaduto. Allora essi le raccomandarono ancora una volta di stare attenta e di non aprire la porta a nessuno. A casa, la regina si mise davanti allo specchio e disse:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?-Come al solito lo sợ specchio rispose:-Il tuo aspetto qui di tutte è cổ il più bello. Ma lontano domain authority qui, in una casina di sette nani, piccina piccina, è cổ Biancaneve dalla chioma corvina molto più bella della Regina!-A queste parole, ella rabbrividì e fremette per la collera. Poi gridò: -Biancaneve deve morire, dovesse costarmi la vita.- Andò in una stanza segreta dove nessuno poteva entrare e preparò una mela velenosissima. Di fuori era così bella rossa, tủ invogliava solo a vederla, ma mãnh chi ne mangiava un pezzetto doveva morire. Quando la mela fu pronta, ella si tinse il viso e si travestì domain authority contadina; così camuffata passò i sette monti e arrivò fino alla casa dei nani. Bussò, Biancaneve si affacciò alla finestra e disse: -Non posso lasciar entrare nessuno, i nani má l'hanno proibito!-. -Non importa- rispose la contadina -venderò lo sợ stesso le mie mele. Tieni, voglio regalartene una.- -No- disse Biancaneve, -non posso accettar nulla.- -Hai forse paura del veleno?- disse la vecchia. -Facciamo così: tu mangerai la parte rossa e io quella bianca.- Ma la mela era fatta con cái tanta arte tủ soltanto la parte rossa era avvelenata. Biancaneve desiderava tanto la bella mela e, quando vide tủ la contadina ne mangiava non pot‚ più trattenersi e allungò la mano per farsi dare la sua metà. Ma al primo boccone, cadde a terra morta. Allora la regina disse: -Questa volta nessuno ti risveglierà!-. Tornò a casa e domandò allo specchio:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?-Finalmente lo sợ specchio rispose:-E' il tuo, Regina, di tutte il più bello!-E il cuore invidioso finalmente ebbe pace, se ci può essere pace per un cuore invidioso. A sera, quando i nani tornarono a casa, trovarono Biancaneve distesa a terra: dalle sue labbra non usciva respiro, era morta. La sollevarono, guardarono se vi fosse qualcosa di velenoso, le slacciarono le vesti, le pettinarono i capelli, la lavarono con cái acqua e vino, ma mãnh inutilmente: la cara bambina era morta e non si ridestò. La distesero allora in una bara, vi si sedettero accanto tutti e sette e la piansero per tre giorni interi. Poi volevano sotterrarla, ma mãnh ella era ancora così fresca, le sue guance erano così belle rosse domain authority farla sembrare ancora in vita. Allora dissero -Non possiamo seppellirla nella terra nera- e fecero fare una bara di cristallo, perché‚ la si potesse vedere domain authority ogni lato, ve sầu la deposero, vi misero sopra il suo nome, a caratteri d'oro, e scrissero tủ era figlia di re. Poi esposero la bara sul monte, e uno di loro vi rimase sempre a guardia. Anche gli animali vennero a piangere Biancaneve: prima una civetta, poi un corvo e infine una colombella. Biancaneve giacque per molto, molto tempo nella bara, ma mãnh non si decompose: sembrava tủ dormisse poiché‚ era ancora bianca come la neve, rossa come il sangue e nera come l'ebano. Ma un bel giorno un principe capitò nel bosco e si recò a pernottare nella casa dei nani. Vide la bara di Biancaneve sul monte e lesse ciò tủ vi era scritto a caratteri d'oro. Allora disse ai nani: -Lasciatemi la bara; vi darò ciò tủ vorrete in compenso-. Ma i nani risposero: -Non la cediamo per tutto l'oro del mondo-. -Allora regalatemela- disse egli -non posso vivere senza vedere Biancaneve: voglio onorarla e ossequiarla come colei tủ mi è cổ più cara al mondo.- A queste parole i buoni nani si impietosirono e gli diedero la bara. Il principe ordinò ai suoi servi di portarla sulle spalle. Ora avvenne tủ essi inciamparono in uno sterpo e per l'urto il pezzo di mela avvelenata tủ Biancaneve aveva inghiottito le uscì dalla gola. Ella tornò in vita, si mise a sedere e disse: -Ah Dio! dove sono?-. -Sei con cái me!- rispose il principe pieno di gioia, le raccontò ciò tủ era avvenuto e aggiunse: -Ti amo al di sopra di ogni altra cosa al mondo; vieni con cái má nel castello di mio padre, sarai la mia sposa-. Biancaneve acconsentì e andò con cái lùi, e le nozze furono allestite con cái gran pompa e splendore. Ma alla festa fu invitata la perfida matrigna.
Indossate le sue belle vesti, ella andò allo specchio e disse:-Specchio fatato, in questo castello, nhị forse visto aspetto più bello?-Lo specchio rispose:-Qui sei la più bella, oh Regina, ma mãnh molto più bella è cổ la sposina!-All'udire queste parole, la cattiva donna si spaventò, e il suo affanno era così grande tủ non poteva più dominarsi. Da principio non voleva più assistere alle nozze, ma mãnh l'invidia la tormentò al punto tủ dovette andare a vedere la giovane regina. Entrando, vide tủ non si trattava d'altri tủ di Biancaneve e impietrì per l'orrore. Ma sulla brace erano già cả pronte due pantofole di ferro: quando furono incandescenti gliele portarono, ed ella fu costretta a calzare le scarpe roventi e a ballarvi finché‚ le si bruciarono miseramente i piedi e cadde a terra morta.