anh sẽ yêu em những ngày trời trở gió

                                    
                                              

Cuối năm năm trước, Hồ Đào từ nhiệm cho tới Vân Nam. Cô sinh sống bên dưới chân núi, cửa ngõ tòa nhà mộc bị bão táp thổi vô vang lên giờ đồng hồ ẽo ẹt, bên trên khung trời dày đặc mây đen kịt, từng đám mây trĩu nặng như chuẩn bị rơi xuống mặt mày khu đất này. Khi mùng tối buông xuống, những ngọn đèn đàng lâu đời phía bên ngoài tòa nhà mộc sáng sủa lên, Hồ Đào nheo đôi mắt lại, mới mẻ phát hiện ra những bông tuyết lí tí cất cánh lửng lơ vô bão táp.

Ông gia chủ mang tới mang lại cô một chậu than vãn, sung sướng hỏi: “Cháu từng phát hiện ra tuyết chưa?”

Bạn đang xem: anh sẽ yêu em những ngày trời trở gió

Hồ Đào cụp đôi mắt xuống: “Cháu từng thấy rồi ạ.”

Không đơn thuần phát hiện ra, cô còn vì như thế tuyết tuy nhiên suýt chút nữa rơi rụng mạng.

Có lẽ tuyết rơi khiến cho thế giới tự nhiên cảm nhận thấy đơn độc và lạc lõng, tối ni Hồ Đào vẫn lại mơ một cơn mơ nhiều năm.

Cô mơ thấy một ngày đông chan chứa tuyết năm cô mươi bảy tuổi hạc, vô lớp học tập không tồn tại máy sưởi, người xem đều gắng túi chườm nước nóng áp lên cổ. Giáo viên viết lách bên trên bảng đen: “Nhìn vô những dấu tích cũ, như mới chỉ ngày hôm qua, khiến cho người tớ ko cơ hội này nén nổi cảm xúc”, tiếp sau đó gọi Lâm Hướng Tự đứng lên phân tích và lý giải. Nam sinh to lớn đem đồng phục Trắng xanh xao chậm trễ rãi đứng lên, bờ vai nhiều năm rộng lớn cứng rắn, tiếng nói trầm thấp.

Lâm Hướng Tự kể từ từ nói: “ Nhớ lại những chuyện cũ của 1 thời thời trước, thiệt tựa như một vừa hai phải xẩy ra ngày ngày hôm qua, khiến cho người tớ ko nhịn được tuy nhiên òa khóc.”

Lúc cơ, khung trời ngoài hành lang cửa số bị chứa đựng vị mùng tuyết dày đặc Trắng xóa, những số lượng kiểm điểm ngược cho tới kì đua ĐH bên trên bảng đen kịt hạ xuống từng ngày, tuy nhiên thường ngày thế này nhịn nhường như kéo dãn dài vô vàn, bài xích tập dượt ko thể thực hiện không còn, bài xích đua ko thể thực hiện xong xuôi, câu giã từ ko thốt nổi nên câu nói..

Hồ Đào Lúc cơ từng suy nghĩ, trận bão tuyết này thiệt đẹp nhất mà đến mức khiến cho người tớ ngạc nhiên, là 1 trong quang cảnh bát ngát ngoạn mục vượt lên cả lằn ranh tử sinh và thời hạn, kéo dãn dài miên man, vô vàn.

Đây là phiên loại phụ vương Hồ Đào mơ thấy cảnh tượng này, cô tỉnh dậy thân thiết tối nhảy khóc, cô cho là trên đây được xem là phiên sau cuối vô cuộc sống bản thân.

Thời niên thiếu thốn của cô ý đã trở nên chôn vùi vô trận bão tuyết khiếp sợ cơ.

Xem thêm: con lừa và bác nông dân

Giọng thưa của anh ý xa vời dần dần, rồi xa vời mãi.

Cuối nằm trong cô vẫn nhằm rơi rụng anh rồi.

******

Năm 1999: Ánh trăng ngày cơ.

1.

Hồ Đào thân quen Lâm Hướng Tự vào một trong những ngày ngày thu năm 1999.

Nostradamus* từng tiên lượng rằng đó là năm tận thế, một quyền lực vĩ đại và khiếp sợ tiếp tục xuất hiện tại bên trên khung trời, khiến cho cho tất cả trái đất hoảng kinh khủng.

Xem thêm: tắt chế độ tìm kiếm an toàn google

*Chú thích: Nostradamus là 1 trong mái ấm tiên tri có tiếng người Pháp.

Ngày khai trường đầu xuân năm mới, Hồ Đào “vinh dự” tới trường muộn.

Tài xế giới hạn xe cộ ở góc cạnh ngã tư đường, Hồ Đào tất tả vàng nhảy xuống xe cộ, gắng cặp sách dấm dúi chạy cho tới, ngay tắp lự thấy ngoài cổng ngôi trường mang trong mình 1 mặt hàng người đang được đứng. Giám thị đang được gắng quyển buột bên trên tay, ghi lại thương hiệu của từng người một, nghe thấy giờ đồng hồ của Hồ Đào ngay tắp lự sử dụng cây cây bút vô tay chỉ vào một trong những địa điểm cuối mặt hàng, ngữ điệu nghiêm chỉnh khắc: “Em, qua quýt trên đây đứng.”